Vaâi
doâng taãn maån
“ T×nh
chØ ®Ñp khi cßn dang dë’
§êi mÊt
vui khi ®· ven c©u thÒ”
Câu
thơ trên của nhà thơ Hồ Dzếnh tôi nghe đã không biết bao nhiêu lần. Song mỗi một
lần nghe và ở từng thời điểm cụ thể, tôi lại có cảm nhận khác nhau.
Có
lẽ với ông và những người cùng thời với ông, hay cùng suy nghĩ với ông thì những
gì không đạt được mới là đẹp, là quý nhất. Bởi vậy, Hồ Dzếnh cảm nhận tình yêu
nếu vẹn tròn thì sẽ không còn đẹp nữa. Tôi thì lại không thích cái quan điểm
này một chút nào. Tôi là người lãng mạn, luôn muốn mọi chuyện sẽ diễn biến theo
chiều hướng tốt đẹp. Thậm chí tôi rất khó chịu khi phải nghe hay chứng kiến một
kết cục không có hậu. Với tôi tình yêu chỉ thật sự đẹp khi hai người yêu nhau sẽ
đến được với nhau, dẫu rằng phải trải qua muôn trùng gian khó. Vẫn biết rằng ở
đời mọi chuyện không phải lúc nào cũng chiều theo lòng người nhưng giá như mỗi
người hãy đặt mình vào địa vị của người còn lại để cảm thông và chia sẻ cho họ,
thì có lẽ cuộc sống này sẽ tốt đẹp hơn và những chuyện tình buồn sẽ ít xảy ra
hơn. Và như vậy thì những người như nhà thơ sẽ không thốt nên những vần thơ buồn
đến vậy.
Nói
vậy thôi chứ ngẫm từ xưa đến nay, thơ tình vẫn buồn nhiều hơn vui. Bản thân
tôi, tập tành cầm bút ( chuyện này xưa rồi, giờ tôi không viết nữa, có chăng
thì chỉ được một đôi câu.) nhưng mười bài thơ thì có tám đến chín bài là thơ buồn.
Cũng chẳng biết sao lại như vậy. Đôi khi có những sự việc tưởng dễ giải thích
nhưng lại khó diễn tả thành lời.
Tôi
là một người sống và làm việc theo cảm tính. Đôi khi đó là điểm yếu song cũng
là điểm mạnh. Nhưng sống tình cảm quá đôi khi lại khiến con người trở nên mềm yếu.
Và chẳng mấy ai lại muốn nhận mình yếu đuối bao giờ phải không ạ?
Tóm
lại cái chuyện tình yêu để khẳng định một cách chính xác tính chất của nó quả
là khó. Thế nhưng là con người mấy ai cưỡng lại được sự cám dỗ ngọt ngào đến chết
người của tình yêu. Bởi vậy mà không ít người dù biết mình lạc lối nhưng “ Vẫn
cố ngu ngơ dấn bước vào”.
Cũng hay
Trả lờiXóaOkei
Trả lờiXóa