Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

Tản mạn


Vaâi doâng taãn maån
“ T×nh chØ ®Ñp khi cßn dang dë’
§êi mÊt vui khi ®· ven c©u thÒ”
Câu thơ trên của nhà thơ Hồ Dzếnh tôi nghe đã không biết bao nhiêu lần. Song mỗi một lần nghe và ở từng thời điểm cụ thể, tôi lại có cảm nhận khác nhau.
Có lẽ với ông và những người cùng thời với ông, hay cùng suy nghĩ với ông thì những gì không đạt được mới là đẹp, là quý nhất. Bởi vậy, Hồ Dzếnh cảm nhận tình yêu nếu vẹn tròn thì sẽ không còn đẹp nữa. Tôi thì lại không thích cái quan điểm này một chút nào. Tôi là người lãng mạn, luôn muốn mọi chuyện sẽ diễn biến theo chiều hướng tốt đẹp. Thậm chí tôi rất khó chịu khi phải nghe hay chứng kiến một kết cục không có hậu. Với tôi tình yêu chỉ thật sự đẹp khi hai người yêu nhau sẽ đến được với nhau, dẫu rằng phải trải qua muôn trùng gian khó. Vẫn biết rằng ở đời mọi chuyện không phải lúc nào cũng chiều theo lòng người nhưng giá như mỗi người hãy đặt mình vào địa vị của người còn lại để cảm thông và chia sẻ cho họ, thì có lẽ cuộc sống này sẽ tốt đẹp hơn và những chuyện tình buồn sẽ ít xảy ra hơn. Và như vậy thì những người như nhà thơ sẽ không thốt nên những vần thơ buồn đến vậy.
Nói vậy thôi chứ ngẫm từ xưa đến nay, thơ tình vẫn buồn nhiều hơn vui. Bản thân tôi, tập tành cầm bút ( chuyện này xưa rồi, giờ tôi không viết nữa, có chăng thì chỉ được một đôi câu.) nhưng mười bài thơ thì có tám đến chín bài là thơ buồn. Cũng chẳng biết sao lại như vậy. Đôi khi có những sự việc tưởng dễ giải thích nhưng lại khó diễn tả thành lời.
Tôi là một người sống và làm việc theo cảm tính. Đôi khi đó là điểm yếu song cũng là điểm mạnh. Nhưng sống tình cảm quá đôi khi lại khiến con người trở nên mềm yếu. Và chẳng mấy ai lại muốn nhận mình yếu đuối bao giờ phải không ạ?
Tóm lại cái chuyện tình yêu để khẳng định một cách chính xác tính chất của nó quả là khó. Thế nhưng là con người mấy ai cưỡng lại được sự cám dỗ ngọt ngào đến chết người của tình yêu. Bởi vậy mà không ít người dù biết mình lạc lối nhưng “ Vẫn cố ngu ngơ dấn bước vào”.

Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012


Núå


Thiïn haå quêín quanh möåt chûä tònh,

Chûa ai troån veån àaåo ba sinh,

Núå cha, núå meå, núå nhên tònh,

Núå baån núå beâ thêëy thêët kinh

Coân bao caái núå ta chûa tñnh,

Núå àúâi múái thêåt àaáng coi khinh!


Mùa thu buồn



Thu về nhìn lá vàng rơi,

Ngẩn ngơ thương nhớ một thời tóc xanh.
Đưa tay họa mấy tờ tranh.
Thảo nên phong cảnh trong xanh lạ kỳ.

Thu tàn em có tiếc gì,
Mà trông xao xuyến, thật kỳ lạ ghê!
Tay mềm em vuốt tóc thề,
Lặng nghe năm tháng đọng về trong tim.
Khi xưa ai đã đi tìm,
Mộng duyên mơ ước mà tim mãi chờ
Thế mà em vẫn bơ vơ,
Tựa như chiếc lá đợi chờ rụng rơi.

Vậy là thu sắp hết rồi,
Còn em lại với cuộc đời cô đơn.
"Mùa thu em" biết dỗi hờn,
Từ khi thơ bé vừa hơn tuổi đầu
Thu nào em cũng âu sầu,
Thu nay không biết ai sầu hơn em

Điều hoang tưởng của tôi






Tôi có quá nhiều điều hoang tưởng,
Hy vọng nhiều vào những chuyện vẩn vơ
Ngỡ rằng đời đẹp như một bài thơ
Rồi thất vọng khi bài thơ không đẹp!


Nếu cuộc đời là một dấu ngoặc kép,
Thì ảo tưởng làm ngoặc kép mở ra
Chân trời mới mông mơ vốn chỉ là
Niềm vui vụn vặt mà ta tích cóp


Cơn gió mạnh cung làm tim bị ngộp,
Anh quá lạnh lùng nên mình hợp rồi tan,
Em muốn phát điên khi hoang tưởng lụi tàn,
Rồi bật khóc thấy mình toàn thua cuộc.


Chẳng cần lời yêu, chỉ quan tâm là được,
Với tình yêu em chỉ ước có vậy thôi
Đơn giản mà sao khó nói thành lời
Tim vụn vỡ khi anh cười cùng cô ấy


Em hiểu yêu đơn phương là tự mình chuốc lấy,
Những niềm đau không thấy được hình dung
Chẳng hiểu sao em không chút ngập ngừng
Vẫn cứ thích thương " người dưng" như vậy!

Thứ Năm, 8 tháng 3, 2012

Câu hát đi tìm 
Thương em câu hát đi tìm,
Gặp người quan họ hội Lim năm nào.
Lời nguyền xưa có vì sao?
Liền anh liền chị tại sao không thành?
Bao câu hỏi cứ quẩn quanh, 
Lấy ai giải đáp cho anh bây giờ?
Quan họ như một giấc mơ, 
Thương nhau chỉ để tôn thờ mà thôi!
Làm sao thay đổi lòng người?
Lời nguyền hóa giải, người ơi đừng về!
Ở lại kết nghĩa phu thê, 
Cho vẹn câu hát, lời thề thủy chung
Muốn hiểu cho đến tận cùng, 
Mong sao gỡ mối tơ chùng hộ ai!

Thứ Hai, 5 tháng 3, 2012

Điều giản dị

Có bao điều giản dị, 
Nhưng rất đỗi tuyệt vời
Tự nhiên như hơi thở,
Mà làm vui lòng người.


Hạnh phúc đôi khi đến
Từ những điều giản đơn
Ta không để ý đến,
Để hàng mi giận hờn


Đứa nhỏ bán vé số,
Hay bà cụ ăn xin,
Bao nhiêu người khác nữa,
Sống lắt lay muộn phiền.


Hãy dang tay giúp đỡ,
Dù chỉ một lần thôi
Sẽ thấy lòng ấm áp
Miệng mỉm cười thật tươi.


Có rất nhiều niềm vui,
Đến từ việc làm nhỏ, 
Hạnh phúc chẳng xa xôi
Ngay trong lòng bạn đó!